Ôn Gia Thụy nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Phó Vinh: “Mảnh đất này của tôi dù thế nào cũng không bán, cậu đã biết rồi chứ?”
“Không sao, bán hay không cũng giống nhau! Vừa rồi thật sự xin lỗi, vì nhận lỗi, Ôn huynh à, nhà của huynh để chúng tôi xây dựng giúp huynh đi.”
Suýt chút nữa Đàm đốc công đã cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Đây là tình huống gì? Hay là gia đình này cũng không phải người nhà nông, thật ra là công tử thế gia đại tộc nào đó tới nơi này ẩn cư?
Nghĩ như vậy, gã lại toát mồ hôi lạnh!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây