Mười lăm phút trôi qua, Phan Thế Xương mang theo Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy đi tới một gian cửa hàng trong huyện.
“Cửa hàng trong huyện hay cạnh tranh nhau, rất ít có người bán, còn cho thuê thì tương đối thường thấy hơn. Chỉ có phố này thường xuyên có cửa hàng bán ra, gian cửa hàng này có giá ba trăm lượng.”
Ôn Noãn liếc mắt đánh giá cửa hàng một cái, không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, không có hậu viện, nửa cũ nửa mới, vẫn còn có thể sử dụng.
Ôn Gia Thụy nhìn cửa hàng rất vừa lòng: “Giá cả này không khác gì giá cả ở trên trấn trên.”
“Ta nói này, con phố này không hề thịnh vượng! Toàn bộ việc làm ăn của những cửa hàng trên phố này đều không phát triển! Cửa hàng này được rao bán đã một tháng cũng không có người mua, mọi người đều biết phố này không phát triển. Ta thấy các ngươi đừng nên mua! Nếu không thì rất nhanh lại tìm ta để bán nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây