Ông lão đạo cốt tiên phong kia há miệng thở dốc, nghĩ đến trên người mình không mang đủ ngân phiếu, ông ta ảo não nói: “Vừa rồi mua một đống phế vật, biết sớm thì ta đã để dành bạc trực tiếp mua bức vẽ này rồi!”
Ông ta không ngờ huyện Ninh Viễn cũng có thể xuất hiện báu vật vô giá như vậy!
Hôm nay mà mang đủ ngân phiếu để mua lại bức tranh này, sau đó đưa bức tranh này đến Kinh Đô hoặc hải ngoại cũng đều có thể nhẹ nhàng bán ra với giá một vạn lượng!
Ôn Ngọc: “...”
Phế vật trong lời nói của ông ta cũng bao gồm bức tranh kia của nàng ta sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây