Từ Đình Chi vẫn luôn lộ vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy thì ngước mắt nhìn nàng ta một cái: “Không phải, đến xem.”
Ôn Ngọc lộ ra ánh mắt quả nhiên là như vậy!
“Lão bá, ông không phải đến bán đấu giá thì có thể ra phía sau ngồi có được không? Đừng cản trở những người muốn bán đầu giá đồ vật như chúng tôi, đại ca của tôi còn không có vị trí ngồi đây này!”
Từ Đình Chi nghe vậy, gương mặt vẫn luôn nghiêm túc không có biểu cảm nào khác, nhìn không rõ là vui hay giận, ông đứng lên đi ra phía sau.
Ôn Ngọc chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một quỷ nghèo mà không biết thân biết phận chút nào cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây