Tiền vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân... một loạt xưng hô này giống như cây búa ngàn cân, từng cái từng cái đập vào đáy lòng của Tiền tú tài, làm ông ta tiêu tán thần hồn, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tiền tú tài cảm thấy uy lực che trời lấp đất ập đến, đè ép làm môi ông ta giật giật, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, dưới người truyền đến mùi khai, ông ta mới gian nan nặn ra hai chữ: “Không dám.”
Nạp Lan Cẩn Niên thu ánh mắt trở về, khẽ nâng đầu, ánh mắt nhìn về Ôn Noãn chỉ cao tới ngực của mình, khí lạnh trong mắt đã biến mất, dường như chưa từng xuất hiện, trong đáy mắt đen láy sâu thẳm thế mà lại mang theo một chút dịu dàng: “Ông ta nói không dám, chúng ta đi thôi!”
“Chưa lấy lại hôn thư.”
Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên chuyển đến người Tiền tú tài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây