Văn Tịch Tuyết ngồi xuống.
Mục Thanh Ngạn không biết nên an ủi thế nào, lời nói có vẻ rất vô dụng.
Trời tờ mờ sáng, ánh sáng chiếu vào người hai người bọn họ qua cửa sổ.
“A Ngạn, ta phải ra ngoài một chuyến.”
Mục Thanh Ngạn đang ngủ gật, hắn ngẩng đầu lên, thấy Văn Tịch Tuyết có vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn gật đầu: “Về sớm nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây