Bích Đào nhìn Phạm Lập Hiên, nàng ta đi đến trước bếp, ngồi xuống định giặt quần áo, chợt nàng ta sững sờ, sau đó nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Mục Thanh Ngạn.
“Mục công tử còn muốn hỏi gì nữa?”
“Ngươi đã từng mua thuốc ở tiệm thuốc để ngâm rượu.” Mục Thanh Ngạn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng ta.
Bích Đào cúi đầu, nàng ta không dám nhìn Mục Thanh Ngạn, nàng ta nắm chặt quần áo: “… Đúng vậy. Cha ta là người đánh xe cho nhà họ Xa, thỉnh thoảng hắn ta còn đi giao đồ. Mùa đông năm đó, lão gia muốn đưa đồ cho người khác, không ai chịu đi, chỉ có một mình cha ta.”
“Hôm đó trời đổ tuyết lớn, xe bị lật, cha ta bị thương ở chân, hắn ta không thể nào thoát ra được, may mà sau đó có người đi ngang qua cứu giúp. Sau khi được chữa trị, tuy chân cha ta đã khỏi, nhưng vì bị lạnh quá lâu nên mỗi khi trời mưa hoặc là trời lạnh, cha ta đều thấy khó chịu. Nghe nói uống rượu thuốc rất tốt nên ta mới mua.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây