Ở đây chỉ có thôn Tuyết Gia, vì bị người ta kiêng kỵ nên không có ai đến đây. Ruộng đất gần thôn đều là ruộng tốt, đa số là ruộng tế tự của nhà họ Tuyết, sau khi nhà họ Tuyết xảy ra chuyện, ruộng đất bị sung công, bây giờ thuộc về người khác. Mùa đông nông nhàn nên trên ruộng không có người, ngày thường có rất nhiều người đi qua đây để vào núi đốn củi, săn bắn, phía sau thôn Tuyết Gia có một ngọn núi, tổ tiên nhà họ Tuyết được chôn cất ở đó, là nghĩa trang nhà họ Tuyết. Tuy nhà họ Tuyết xảy ra chuyện nhưng không ảnh hưởng đến người đã khuất, nhưng vì mười mấy năm không có ai chăm sóc nên phần mộ đã bị bỏ hoang.
Đây cũng là một trong những lý do Văn Tịch Tuyết không quay về.
Cho dù y có quay về thì sao chứ? Chưa báo thù, y không thể nào để lộ thân phận, quay về nhìn thấy phần mộ tổ tiên hoang tàn, nhưng lại không thể nào chăm sóc. Nếu là họ hàng xa thì không nói làm gì, nhưng cha nương ruột, huynh đệ tỷ muội của y, sau khi chết không có ai chôn cất, lúc y có năng lực thì ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.
“Đây là từ đường của tổ phụ ta.” Văn Tịch Tuyết đi vào, cửa đã không còn, gạch ngói ngổn ngang, khắp nơi đều là bụi, tượng được đặt ở giữa đã bị đập vỡ thành ba phần, sau mười mấy năm đã không còn rõ ràng nữa.
Văn Tịch Tuyết nói: “Lúc phụ thân ta đóng quân ở biên giới, nha môn địa phương nói muốn dựng tượng cho phụ thân ta ở đây, nhưng phụ thân ta đã từ chối. Tổ phụ và phụ thân ta đều cho rằng như vậy là quá mức, lẽ ra tổ phụ ta cũng không muốn dựng từ đường, nhưng lúc biết chuyện thì đã quá muộn, Hoàng đế còn ban thưởng cho nha môn địa phương…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây