Khi huyện thành xuất hiện trong tầm mắt, Văn Tịch Tuyết không lái xe ngựa vào mà y rẽ trái.
“Đến trấn Trường Liễu trước.”
Từ huyện thành đến trấn Trường Liễu phải mất hai canh giờ, bây giờ trời đã tối, bọn họ đã đến huyện thành nên có thể nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi. Nhưng Mục Thanh Ngạn không phản đối, dù sao thì tâm trạng Văn Tịch Tuyết cũng không giống hắn.
Trấn Trường Liễu không lớn, phía đông trấn có một con sông, trên bờ trồng rất nhiều cây liễu, xa xa là núi non trùng điệp, đúng là một nơi non xanh nước biếc.
Văn Tịch Tuyết đi vào con phố lớn ở giữa trấn, y nhìn thấy quán trọ Trường Liễu liền dừng xe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây