Văn Tịch Tuyết vùi đầu vào cổ hắn, y cọ xát cơ thể với Mục Thanh Ngạn.
“… Ưm, ngươi, ngươi đừng làm vậy.” Mục Thanh Ngạn thở hổn hển.
Thấy tình hình không ổn, Văn Tịch Tuyết đột nhiên dừng lại.
Y ngẩng đầu lên, y nhíu mày nói: “Có người đến!”
“Ai? Có mấy người?” Mục Thanh Ngạn rất tin tưởng thính lực của Văn Tịch Tuyết. Hắn vừa hỏi vừa ngồi dậy mặc áo khoác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây