“Đúng là rất hoành tráng.” Văn Tịch Tuyết nghe xong liền hiểu, mấu chốt của trận đấu này chính là động tác ném kiếm, không cần phải đánh giá cũng biết ai thắng ai thua.
Mục Thanh Ngạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn họ múa một kiếm, trên chuôi kiếm có tua rua, rất dài.”
Tua rua rất dài, khoảng một mét, khi múa trông rất bắt mắt.
Văn Tịch Tuyết cúi đầu suy nghĩ, y đột nhiên nói: “Ngươi có từng nghe nói đến Huệ Tiên đế cơ thời kỳ trước không?”
Mục Thanh Ngạn nhớ lại, hắn tìm được một chút ấn tượng trong ký ức của nguyên chủ, sử sách có nhắc đến nữ nhân này, dã sử cũng có rất nhiều lời đồn. Huệ Tiên đế cơ là do Hoàng hậu sinh ra, là muội muội cùng mẫu với Hoàng đế cuối cùng của triều đại trước. Nghe nói lúc nàng ta sinh ra, trời có dị tượng, mây ngũ sắc xuất hiện, trăm chim hót vang, Hoàng đế, Hoàng hậu rất yêu quý nàng ta, nên trước khi nàng ta tròn một tháng tuổi, bọn họ đã ban cho nàng ta danh hiệu. Danh hiệu lúc đó không phải là “Huệ Tiên” mà là “Vĩnh Thái đế cơ”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây