Hắn đột nhiên nhớ đến việc dị năng của mình đã được nâng cấp, thời gian hồi tưởng đã dài hơn, vậy thì phạm vi có rộng hơn hay không?
Hắn ôm tâm lý thử một lần, hắn dùng dị năng tản ra xung quanh, khi đến phạm vi giới hạn, hắn không dừng lại mà hắn cố gắng mở rộng thêm một mét. Hắn đã quen với phạm vi này rồi, giống như một lớp màng chắn, muốn phá vỡ nó không hề dễ dàng. Hắn tăng cường dị năng, hắn liên tục thử, hắn cảm thấy lớp màng chắn mỏng dần, sau đó hắn đột nhiên đâm thủng…
Hắn kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
“A Ngạn!” Văn Tịch Tuyết giật mình.
Mục Thanh Ngạn vội vàng xua tay, nhỏ giọng nói: “Không sao, ta có thể nhìn thấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây