Sáng hôm sau, Dung Độ đến sau khi rửa mặt xong.
Mục Thanh Ngạn đưa cho hắn ta hai cuốn sách: “Ngươi không tiện ra ngoài, cứ đọc sách ở quán trọ đi. Chuyện ra khỏi trấn không vội, ta sẽ sắp xếp.”
Dung Độ cười nói: “Làm phiền ngươi rồi.” Hắn ta lấy ra một thỏi bạc, chắc khoảng bốn, năm lượng: “Ta không tiện ra ngoài, ta không thể để ngươi tốn tiền.”
Mục Thanh Ngạn không từ chối, hắn nhận lấy bạc, đối phương sẽ thấy thoải mái hơn.
Ra khỏi quán trọ, hắn mới nhớ đến chuyện của Tam nương tử, tối qua vì Dung Độ đến nên hắn quên hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây