Giống như mọi khi, Mục Thanh Ngạn bị y dẫn dắt, hắn không còn phản kháng nữa.
…
Lúc hai người xuống núi đã là nửa đêm.
Mục Thanh Ngạn đã không còn chút sức lực nào, hắn được Văn Tịch Tuyết bế xuống núi, tuy hắn rất tức giận, nhưng hắn không còn sức để nói chuyện.
Văn Tịch Tuyết đưa hắn về quán trọ, sau khi lau người cho hắn, y đặt hắn lên giường, y hài lòng nói: “Dù sao ban ngày ngươi cũng đã ngủ rất nhiều, nếu không vận động, tối nay ngươi sẽ mất ngủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây