Một vị khách có dung mạo tuấn tú, lại còn hào phóng như vậy, Mục Văn Mục Võ có ấn tượng rất sâu sắc, lại còn rất hoan nghênh.
So với bọn họ, Mục Thanh Ngạn quan tâm đến việc đối phương sống ở đâu hơn.
Chắc là sẽ không ủy khuất sống ở bến đò, nếu sống ở huyện thành… chỉ để ăn một bữa cơm, vậy thì thật là vất vả.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ về trước khi trời tối.” Mục Thanh Ngạn nhìn quần áo trên người bọn hắn, thầm nghĩ mình đã sơ suất.
Nửa tháng nay trình độ thức ăn cải thiện rõ rệt, Mục Văn Mục Võ vốn đã cao, vậy mà lại cao thêm một chút, áo quần đều hơi ngắn. Mục Uyển đến cũng không chú ý, có thể thấy dạo này nàng chỉ tập trung vào chuyện làm mai cho Mục Lâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây