Lúc đó trời vừa hửng sáng, thuyền của Nghiêm lão gia giống như những chiếc thuyền khác cập bến, không có gì khác thường. Hai chiếc thuyền cập bến, tuy không phải là thuyền lớn nhưng trông cũng không tầm thường, có người bốc vác đến mời chào. Người lái thuyền là một nam nhân cao lớn, có vẻ mặt thật thà, hắn ta xua tay với bọn họ.
“Lão gia nhà chúng ta không xuống thuyền.”
Người trên bờ nghe vậy liền biết đây là thuyền đi ngang qua để bổ sung nhu yếu phẩm, nên bọn họ đã tản ra.
Một lúc sau, có một người từ khoang thuyền chính đi ra, nàng ta mặc áo choàng màu xanh, lộ ra nửa khuôn mặt, chính là Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc nhìn người lái thuyền, rồi nàng ta bước xuống thuyền. Trên tay nàng ta cầm một hộp gỗ ba tầng, trông rất đơn giản, nhưng nhìn dáng vẻ ôm hộp của nàng ta thì có vẻ như rất nặng. Nàng ta nói với Nghiêm lão gia là đi mua thức ăn, nhu yếu phẩm, nhưng nàng ta không hề nhìn những quán bán đồ ăn, mà nàng ta trực tiếp thuê xe rời khỏi bến đò.
Sau khi nàng ta rời đi, có hai người từ chiếc thuyền bên cạnh bước xuống. Chiếc thuyền này cũng là do Nghiêm lão gia thuê, vốn dĩ là để người hầu đi cùng, bây giờ người hầu đều đã bỏ trốn, trên thuyền chỉ còn lại mấy cái rương, bên trong là quần áo, đồ dùng và quà lưu niệm, còn tiền bạc thì Nghiêm lão gia mang theo bên người. Hai người này khiêng một cái rương gỗ rất lớn, rất nặng, bọn họ cũng thuê xe ngựa rời khỏi bến đò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây