“Không xảy ra án mạng chứ?”
Bỏ trốn không phải là chuyện tốt, người nhà nữ nhân không tiết lộ, chắc chắn là không báo quan. Nhưng nhà nàng ta sẽ không nhịn, chắc chắn sẽ trút giận lên nam nhân kia.
Trần Thập Lục nói: “Ta đã nhắc nhở bọn họ đừng làm quá, nếu không ta sẽ báo quan. Nam nhân đó bị đánh đến mức phải nằm trên giường nửa tháng, còn phải bồi thường một khoản tiền. Cô nương đó khóc rất đáng thương, nhưng không lay chuyển được gia đình. Ta cảm thấy rất khó chịu, nếu ta không xen vào…”
“Đó là chức trách của ngươi.” Mục Thanh Ngạn không khuyên nhiều, trước đây hắn cũng từng có cảm giác này, không phải vụ ủy thác nào cũng làm hắn vừa lòng. May mắn là đa số trường hợp hắn có quyền lựa chọn.
“Đúng rồi, mấy hôm nay luôn có một người lảng vảng trước cửa Thần Toán Cục. Người đó tầm mười bảy, mười tám tuổi, giống như công tử nhà giàu, hắn ta muốn vào nhưng lại do dự. Ta đã hỏi Hà Xuyên, người đó không phải là người huyện Phượng Lâm, ta đoán chắc chắn là chuyện lớn, nếu không thì sao hắn ta phải lặn lội đường xa đến đây chứ.” Trần Thập Lục vẫn luôn chú ý, hắn ta đợi người đó tự mình bước vào cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây