“Chỉ vì chuyện này mà mời ta ăn cơm?” Mục Thanh Ngạn cười hỏi hắn ta về vụ án, hắn làm vậy khiến Trần Thập Lục càng thêm vui vẻ.
Trần Thập Lục dẫn hắn đến phòng riêng, rót rượu nói: “Mục huynh đừng cười ta, trước kia ta thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ không chu đáo, quan sát không cẩn thận, nên không tự tin. Trải qua chuyện này, ta cảm thấy không uổng công đến Phượng Lâm, ta cũng không phải là kẻ vô dụng.”
“Ngươi rất có năng lực, tiến bộ rất nhanh.” Đây là lời khen, cũng là sự thật.
Trần Thập Lục cười nhận lời khen, hắn ta tự uống một chén rượu, không khoe khoang nữa, mà nói sang chuyện khác: “Lần này mời Mục huynh đến đây là vì muốn ăn mừng, ngoài ra còn có một chuyện muốn nói với ngươi. Lúc ta quay về Phượng Lâm, Chu Huyện lệnh đã tìm ta, hỏi ta một số chuyện liên quan đến ngươi.”
“Chu Huyện lệnh?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây