Hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại, đột nhiên hắn cảm thấy mát lạnh ở trán, hắn mở mắt ra thì thấy Văn Tịch Tuyết đặt một miếng ngọc bội lên trán hắn.
“Chỉ là một miếng ngọc bội, có tác dụng là được.” Văn Tịch Tuyết không hề tiếc tiền.
Trước đây Mục Thanh Ngạn theo thói quen kiếp trước chỉ dùng ngọc vào lúc quan trọng, là vì kiếp trước ngọc rất hiếm, toàn là mấy trăm ngàn, mấy triệu, cho dù hắn ta có tiền thì cũng thấy xót, tự nhiên phải tiết kiệm.
Văn Tịch Tuyết không thiếu tiền, điều này hắn biết, trước đây hắn không nghĩ nhiều, bây giờ thấy vậy hắn liền nhớ đến, hắn hỏi y: “Ngươi đã lấy đồ của Ảnh Lâu sao?”
“Đương nhiên. Bọn họ đều chết hết, những thứ đó tự nhiên sẽ thuộc về ta. Ta có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Ta nhớ bên trong cũng có ngọc tốt, chỉ là lấy ra hơi tốn thời gian, bây giờ có những thứ này là đủ rồi, sau khi người bên kia lấy xong thì đưa thẳng đến Phượng Lâm.” Văn Tịch Tuyết nói rất chi tiết, cũng là vì muốn an ủi hắn, để hắn không phải lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây