Các món ăn lần lượt được dọn lên.
Mục Thanh Ngạn không gọi rượu, nhưng Hà Xuyên nói muốn ăn mừng, liền gọi một bình.
“Nào, đây là rượu ngon, rượu Lê Hoa Bạch của tiệm Thiệu Ký ở kinh thành, hai lượng bạc một bình. Bình thường ta không nỡ uống, hôm nay vui vẻ, rượu này ta mời.” Hà Xuyên rót cho mỗi người một chén.
Rượu được đựng trong chén sứ xanh, trong vắt, mùi rượu thoang thoảng.
“Rượu ngon!” Nồng độ rượu này không cao lắm, nhưng vị ngọt dịu nhẹ, hậu vị thanh mát.
Tửu lượng Mục Thanh Ngạn bình thường, nhưng gặp rượu ngon cũng muốn uống vài chén, tâm trạng tốt còn có thể uống nhiều hơn.
“Ta thấy tửu lượng của Mục nhị đệ rất tốt, thêm một chén nữa.” Hà Xuyên nhiệt tình mời.
Mục Lâm vội vàng ngăn cản: “Không được uống nhiều, cẩn thận say đấy.”
“Mục đại ca sợ gì chứ, say rồi thì ngồi xe về nhà, ta lo liệu việc đưa về.” Trần Thập Lục cũng hùa theo.
Mục Thanh Ngạn cười nhìn bọn họ ồn ào, tự mình gắp thức ăn.
Trừ Mục Lâm, Hà Xuyên và Trần Thập Lục đều có ý đồ riêng.
Ăn cơm xong, Mục Thanh Ngạn ngồi xe lừa về nhà, Trần Thập Lục nhất quyết đòi đưa hắn về. Mục Lâm thấy Mục Thanh Ngạn vì uống hai chén rượu nên mặt hơi đỏ, vốn đã không yên tâm, nên đồng ý để Trần Thập Lục đưa về. Đây cũng là vì thân phận Trần Thập Lục đặc biệt, dù không trực cũng không ai báo cáo, còn Mục Lâm thì khác.
Tiền xe đã trả rồi, trực tiếp đưa về quán cơm.
Còn cách mười mấy mét thì không đi được nữa.
Nơi vừa mới khởi công vào sáng nay, vậy mà đã đào xong móng nhà, thuê nhiều nhân công, người vận chuyển gỗ thì vận chuyển gỗ, người vận chuyển gạch ngói thì vận chuyển gạch ngói, người làm việc vặt thì làm việc vặt, mọi việc đều đâu vào đấy. Với tốc độ này, tuy tốn công hơn quán cơm nhà họ Mục, nhưng chắc chắn sẽ sớm hoàn thành.
Đúng là có tiền thì làm gì cũng dễ.
“Sư phụ, chúng ta xuống xe ở đây đi, ta đỡ ngươi.” Trần Thập Lục mặt dày, liên tục gọi sư phụ.
Mục Thanh Ngạn thản nhiên nói: “Nếu còn gọi ta là sư phụ, sau này ta sẽ tránh mặt ngươi.”
“... Mục huynh?” Trần Thập Lục chưa từng nịnh nọt ai, bây giờ lại muốn nịnh nọt, nhưng lại không biết cách.
Lúc này Mục Thanh Ngạn lại chú ý đến quán cơm.
Trước đó hắn không để ý, đến gần mới phát hiện trong quán có hai bàn khách, nhìn rất đặc biệt. Một bàn có ba người, người ngồi ở vị trí chủ tọa là một nam nhân mặc áo trắng, đeo đai ngọc, khí chất ôn hòa, nụ cười như gió xuân. Hắn ta cầm một cây quạt màu đen, thoạt nhìn chỉ có màu sắc đặc biệt, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cây quạt có cơ quan. Còn hai người cùng bàn với hắn ta và bốn người ở bàn còn lại, đều mặc trang phục màu đen gọn gàng, bên hông đeo túi ám khí, mỗi người đều có đao kiếm.
Người giang hồ?
Không giống lắm, khí chất giang hồ trên người bọn họ rất ít, nhất là nam nhân mặc áo trắng ở giữa, ngược lại có chút uy nghiêm của quan lại.
Hơn nữa, những người này không giống đến ăn cơm uống trà, mà giống như đang đợi người.
Đang nghi ngờ, thì nghe thấy Trần Thập Lục thốt lên: “Biểu ca?”
Mục Thanh Ngạn lập tức trở nên nhạy cảm, vội vàng nhớ lại quốc tính hiện nay, không phải họ Trần. Chỉ vì màn kịch này, khí thế bừng bừng này, thật sự là đến vì Trần Thập Lục, vậy thì thân phận của Trần Thập Lục không tầm thường.
“Nhị ca!” Mục Văn Mục Võ chạy ra đón, Mục Văn nhỏ giọng nói: “Nhị ca, những người này nói là muốn tìm huynh. Bọn họ đến bằng thuyền, chiếc thuyền đó rất lớn, vẫn còn đậu ở bến đò.”
Mục Võ càng kích động hơn: “Nhị ca, bọn họ là Thần Bộ Ty!”
Đúng vậy, những người này đều đeo một tấm thẻ bài bên hông, người mặc áo đen là thẻ bài bằng đồng, nam nhân mặc áo trắng là thẻ bài bằng bạc, mặt trước có khắc hoa văn, đề ba chữ “Thần Bộ Ty”.
Thần Bộ Ty này hắn từng nghe nói, người kể chuyện ở quán trà thường xuyên nhắc đến, trực thuộc triều đình, độc lập với Tam ty (*). Bình thường chủ yếu xử lý những vụ án liên quan đến thế lực hoặc nhân vật giang hồ, đôi khi còn trực tiếp nghe lệnh Hoàng đế điều tra những vụ án nhạy cảm.
(*) Tam ty: Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện.