“Sư phụ ta rất có danh tiếng, nhà đó rất coi trọng, nên nhất định phải mời sư phụ ta đến, lại còn sợ trùng ngày với nhà khác, nên muốn nói chuyện với sư phụ ta trước mới yên tâm. Vì vậy, ta mới phải đến thôn Hoàng gia để nói chuyện này. Ta ở thôn Hoàng gia chưa đến một chén trà, nói xong ta liền quay về trả lời bọn họ, còn dặn dò những thứ cần thiết.”
Mục Thanh Ngạn không quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ hỏi: “Nghe nói canh nấm của sư phụ ngươi là món ngon nhất.”
Phương Nhị Bình cười gượng, hắn ta thở dài: “Đúng vậy, không giấu gì mấy người, lúc đó sư phụ ta rất nổi tiếng, rất nhiều nhà muốn mời ông ấy đến nấu tiệc. Không chỉ có thôn, trấn mà còn có tửu lâu ở huyện thành mời ông ấy đến làm đầu bếp nữa. Nhưng ông ấy cảm thấy không thoải mái nên đã từ chối.”
“Sư phụ ta nấu thịt kho tàu rất ngon, nhưng giỏi nhất vẫn là nấu canh, canh nấm là một trong số đó. Ở đây có rất nhiều núi, cũng có rất nhiều loại rau dại và nấm, hôm đó khi đến thôn Hoàng gia, người nhà họ Hoàng còn đặc biệt nói muốn ăn canh nấm, còn nói vị quan đó thích ăn canh nấm, lại còn nói đối phương đã rời khỏi nhà nhiều năm, muốn hắn ta nếm thử hương vị quê nhà.”
“Ngươi có biết canh nấm được nấu như thế nào không? Các bước và nguyên liệu cụ thể?” Mục Thanh Ngạn lại hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây