Vạn Hữu Huy liếm môi, hắn ta nói: “Cô nương ở kinh thành đúng là không giống, hôm nay nhờ có Hà huynh, hôm khác khi nào ta có tiền nhất định sẽ mời lại.”
Hà Xuyên xua tay, hắn ta nói: “Vạn huynh khách sáo rồi, chúng ta là huynh đệ nên không cần phải như vậy. Hơn nữa, biểu ca ngươi là con rể phủ Thọ Sơn Hầu, sao có thể thiếu chút tiền này cho ngươi chứ? Hắn ta là do nhà ngươi nuôi lớn, cho ăn học, bây giờ hắn ta có tiền đồ tốt đẹp, sao có thể quên ân phụ nghĩa chứ?”
Vạn Hữu Huy cười lạnh, hắn như thể đang chịu đựng, lại còn say, nên hắn không kiêng kỵ gì mà nói: “Hắn ta sao? Nhà hắn ta có một con cọp mẹ, hắn ta trong tay cũng không có tiền! Cho dù có tiền, thì hắn ta cũng chưa chắc đã chịu đưa cho chúng ta. Mỗi tháng hắn ta chỉ đưa mười lượng bạc, có thể làm được gì? Còn không đủ cho cả nhà tiêu dùng!”
Nhưng thật ra, chỉ dựa vào bổng lộc của La Kiên, thì một tháng hắn ta không thể nào có được mười lượng bạc. Không thể nghi ngờ, đây là do Điền Tú Phương đưa. Có cái gọi là cứu cấp không cứu nghèo, Điền Tú Phương bằng lòng đưa mười lượng bạc mỗi tháng cho nhà họ Vạn đã là rất tốt rồi, không có ai chê tiền nhiều, huống chi nhà họ Vạn luôn làm phiền người khác.
Có lẽ là vì La Kiên không có phụ mẫu, còn là do nhà cữu cữu nuôi lớn, Điền Tú Phương vì muốn tránh gây chuyện, nên coi như số tiền đó là để báo hiếu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây