Mục Thanh Ngạn hiểu ý y, hắn nói móc: “Đúng vậy, ta cứ tưởng ngươi sẽ tiếp tục nhịn, thật sự phải cảm ơn con hươu đó.”
Ai mà không biết con hươu đó là do y cố tình.
“Ngươi đã biết từ lâu rồi sao? Biết từ khi nào?” Văn Tịch Tuyết nhướng mày.
“Lúc ngươi mời ta đến ở cùng.” Thật ra hắn đã nhận ra tâm ý của Văn Tịch Tuyết từ sớm hơn. Lúc đó hắn cảm thấy rất mơ hồ, không biết Văn Tịch Tuyết là hứng thú với dị năng của hắn, hay là hứng thú với hắn. Lúc đó, hắn cũng không có nhiều suy nghĩ về Văn Tịch Tuyết.
“Ta cứ tưởng sẽ dọa ngươi sợ.” Văn Tịch Tuyết khẽ thở dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây