Văn Tịch Tuyết đột nhiên hỏi Thạch Đại Hổ: “Có hươu sao?”
Thạch Đại Hổ ngẩn người, gật đầu: “Tuy có, nhưng ở sâu trong núi, chỗ này không có. Công tử cũng biết, những ngọn núi ở đây đều được khai khẩn thành ruộng thuốc, vì muốn đề phòng động vật hoang dã phá hoại, nên đã đặt rất nhiều bẫy. Cộng thêm việc có rất nhiều thôn trang, nên rất đông người, động vật hoang dã cũng rất thông minh, bọn chúng không đến đây.”
“Mùa đông nên ăn thịt hươu, ngươi có muốn nếm thử không?” Văn Tịch Tuyết hỏi Mục Thanh Ngạn.
“Xem bản lĩnh của ngươi.” Dù sao cũng không phải hắn ra tay, hắn cũng không cần phải xách con mồi, hắn chỉ đi theo chơi thôi. Hắn đã từng ăn thịt hươu, nhưng là hươu nuôi, hắn chưa từng ăn hươu rừng.
Trời dần tối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây