Mục Thanh Ngạn nhìn xung quanh, không nhịn được nghĩ đến Liêu Tử An, tìm xe ngựa vậy mà lại tìm đến đạo quán.
“Mấy cây mai đỏ này không tệ, khó trách lại gọi là “Ngũ Mai quán”.” Văn Tịch Tuyết đứng dưới gốc mai, thời tiết lạnh như vậy, y chỉ mặc trường sam bằng lụa xanh, bên ngoài khoác áo choàng, khóe miệng y mỉm cười, khiến hoa mai cũng phải lu mờ.
Mục Thanh Ngạn bẻ một cành mai, đặt bên cạnh mặt y so sánh, hắn mỉm cười không nói gì.
Văn Tịch Tuyết cũng không né tránh, mà còn cười hỏi hắn: “Đẹp không?”
Mục Thanh Ngạn thấy không thú vị, hắn quay đầu nhìn đạo quán, đám thợ thủ công đi vào làm việc, có một đạo sĩ đứng trong sân, bên cạnh hắn ta có hai tiểu đạo đồng đang bận rộn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây