Mục Thanh Ngạn vừa vào cửa đã cởi áo choàng lông cáo trắng viền đỏ ra.
Thứ quý giá như vậy không phải của hắn, cho dù hắn muốn làm áo choàng cũng sẽ không chọn màu đỏ. Áo choàng này là do Văn Tịch Tuyết đưa cho, đặc biệt được cắt ngắn một đoạn, vừa với chiều cao của hắn. Hắn không biết trước, nếu không thì nhất định hắn sẽ không để y làm vậy, thật đáng tiếc khi hủy hoại một chiếc áo choàng tốt như vậy.
Thật ra hắn cũng không thấy lạnh, mặc áo choàng là vì sợ tuyết rơi.
Văn Tịch Tuyết lại cảm thấy hắn mặc áo choàng rất đẹp, màu đỏ rực rỡ khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn thêm phần diễm lệ.
Trời dần tối, gió càng lớn, tuyết càng dày.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây