Khi đi vòng ra trước nhà, trong bếp đã sáng đèn, hóa ra là nam nhân mặc áo đỏ đã nhóm lửa, trong nồi còn có nước sạch. Nhìn lửa trong bếp, phải nói là y nhóm lửa rất thành thạo.
Tuy nhiên, điều khiến Mục Thanh Ngạn thật sự kinh ngạc là đối phương đã bỏ nón lá xuống.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Ngoài trời mưa rơi tí tách, củi trong bếp nổ lách tách, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh lạ thường. Ánh lửa bập bùng, bóng tối bao trùm bên ngoài, mọi thứ trước mắt như một giấc mơ.
Văn Tịch Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, vừa bình tĩnh cởi áo xem vết thương ở bả vai, vừa hỏi: “Không nấu cơm sao?”
Mục Thanh Ngạn hoàn hồn, không nhịn được cười: “Yên tâm, sẽ nhanh thôi.”
Quả nhiên sắc đẹp làm mờ mắt người ta, Mục Thanh Ngạn cũng không ngoại lệ.
Văn Tịch Tuyết không tỏ vẻ khách sáo, y chủ động nhóm lửa, lại còn kiểm soát lửa rất tốt.
Mục Thanh Ngạn chuẩn bị cơm nguội, hai quả trứng gà, làm món cơm rang trứng đơn giản. Tuy hắn không làm được cơm rang bọc trứng, nhưng cơm rang cũng từng hạt rời, màu sắc hấp dẫn, mùi trứng thơm phức.
Vừa xào cơm bằng nồi lớn, vừa nấu canh bằng nồi nhỏ.
Rau tề rửa sạch, chần qua nước sôi, cắt nhỏ, đậu phụ cắt miếng nhỏ, cho vào nồi đun sôi, dùng bột năng pha nước cho vào, chỉ cho dầu ăn và muối, là có thể múc ra.
Ban đầu Văn Tịch Tuyết chỉ nhìn động tác của Mục Thanh Ngạn, thành thạo tự nhiên, như đã làm vô số lần.
Cơm rang mùi vị rất ngon, nhưng thứ khiến y kinh ngạc chính là canh đậu phụ rau tề. Vị giác là sự kinh ngạc đầu tiên, cơ thể là sự kinh ngạc thứ hai, tâm lý là sự kinh ngạc thứ ba. Hương vị canh vô cùng tươi ngon, sau khi uống xong, cơ thể mệt mỏi vì bị thương cũng thoải mái hơn không ít, nhưng điều khó tin nhất là trong lòng hơi ấm áp trong giây lát.
Từ khi trúng độc, y luôn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, như bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân, khi độc phát tác, kinh mạch toàn thân như bị đóng băng, cảm giác đó thật sự đau đớn đến tột cùng.
Để kiểm chứng xem có phải ảo giác hay không, y lặng lẽ uống hết canh đậu phụ rau tề.
Sau đó, y ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ngạn.
Mục Thanh Ngạn biết rõ y sẽ cảm nhận được gì, chỉ giả vờ không biết, hỏi y: “Hương vị thế nào?”
“Tay nghề của ngươi rất tốt.” Văn Tịch Tuyết âm thầm nhíu mày, trăm mối vẫn chưa rõ ràng, nhưng... có lẽ y có thể thay đổi kế hoạch.
****
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài đã náo nhiệt.
Ven sông có thuyền lớn thuyền nhỏ cập bến, phu khuân vác khiêng hàng hóa lên xuống, thỉnh thoảng vang lên tiếng hô hào. Những quán ăn ven bến đò cũng đã thắp đèn, khói bếp lượn lờ, trong không khí ẩm ướt se lạnh thoang thoảng mùi thơm của các loại thức ăn.
Mục Thanh Ngạn dậy muộn.
Mỗi lần thức dậy đều theo thói quen dựa vào đầu giường ngẩn người một lúc, liếc mắt thấy trên bàn cạnh cửa sổ có một mảnh bạc vụn, lúc này mới nhớ đến vị khách bí ẩn đêm qua. Ăn xong một bữa cơm, người đó cũng không nói gì, cứ như chỉ đơn thuần đến ăn cơm, để lại một lượng bạc làm tiền cơm, rồi biến mất trong màn đêm.
Đi ra khỏi phòng, Mục Văn Mục Võ đang bê bàn ghế trong nhà ra ngoài bày biện.
“Nhị ca, sao trong nồi lại có bát đũa chưa rửa? Tối qua huynh đói bụng sao?” Mục Văn dậy sớm chuẩn bị đun nước nóng trước, đây là thói quen của Mục Thanh Ngạn, việc này đã được Mục Văn Mục Võ tiếp quản.
“Ừ.” Mục Thanh Ngạn trả lời qua loa.
Mục Văn không nghi ngờ, lại nói: “Bột đã ủ xong rồi.”
Buổi sáng Mục Thanh Ngạn không định bán món gì cầu kỳ, thực ra hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc buôn bán ế ẩm, nên thực đơn cũng không cố định, cái gì tiện thì làm cái đó. Tối qua đã ủ bột, định sáng nay hấp bánh bao, một nửa bột ngũ cốc, một nửa bột mì, nấu một nồi canh rau miễn phí, còn đồ chua thì tạm thời chưa có.