Mục Thanh Ngạn ngủ rất lâu, đúng là rất đói, miệng lại nhạt nhẽo, nếu ăn cháo ngọt thì chắc chắn hắn sẽ không có khẩu vị, cháo mặn thì hương vị phong phú hơn, vừa hay ăn được.
Hắn dựa vào gối, Văn Tịch Tuyết không đồng ý để hắn tự mình ăn, mà tự mình đút cho hắn.
Mục Thanh Ngạn vẫn thấy không thoải mái, hắn nói: “Ta vẫn còn chút sức lực.”
Văn Tịch Tuyết cười lạnh: “Vậy sao?”
Mục Thanh Ngạn thấy chột dạ, hắn không nói gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây