“Nàng biết cái gì chứ! Nàng cũng giống như những người đó, muốn ta chết sao?!” Kim Lập Nghiệp nổi giận.
Lý thị kìm nén đau khổ và sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Đại gia, chuyện đã đến nước này rồi, vì con cái, chàng dừng tay đi.”
“Ta không muốn chết một cách đau đớn, nàng không hiểu, ta cần phải giảm bớt đau khổ, ta không muốn ngửi thấy mùi hôi thối trên người. Tìm người đến đây! Nhanh lên!” Kim Lập Nghiệp ném chén trà vào nàng ta.
Lý thị chậm rãi đứng dậy, nói: “Đêm đã khuya, đại gia ngủ sớm đi.”
Bây giờ khác xưa rồi, nàng ta không cần phải nghe lời hắn ta nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây