“Đây là Mục công tử? Quả nhiên là anh tài trẻ tuổi, trăm nghe không bằng một thấy.” Kim Thành mời hai người ngồi xuống.
(*) Trăm nghe không bằng một thấy: nghe nhiều cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
“Kim lão gia quá khen.”
Kim Thành cười, hắn ta đè nén sự khó chịu trong người, nói: “Chuyện ta ủy thác cho các ngươi Lê thúc đã nói rõ rồi, ta hy vọng các ngươi có thể ở lại đây, quan sát tất cả mọi người, ta muốn biết rốt cuộc là ai hạ độc. Bất kể là ai, ta nhất định phải biết!”
“Lão gia.” Lê thúc vội vàng vỗ lưng hắn ta, rồi đưa trà cho hắn ta: “Để ta nói với bọn họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây