Không nói đến Đào Bằng, chỉ nói Lưu Vân Chi, chuyện lần này nàng ta không muốn nhắc đến. Nàng ta thấy Đào Bằng chỉ muốn tiền, nên vì muốn tống tiền, hắn ta cũng sẽ không nói ra chuyện này, bằng không thì hắn ta sẽ không còn cớ để uy hiếp nữa. Còn về việc nhà họ Tằng có phát hiện hay không, nàng ta cho rằng sẽ không, nhà họ Tằng không quan tâm đến ngôi nhà cũ, trước đây cũng có người lẻn vào chơi đùa, nhà họ Tằng cũng không tức giận.
Giống như Dương Như Tùng nói, chuyện này không có gì đặc biệt.
Mục Thanh Ngạn suy nghĩ một chút, tua nhanh thời gian, một ngày, hai ngày, ba ngày,… đến đêm ngày thứ năm, có một bóng đen xuất hiện bên ngoài tường của ngôi nhà cũ. Hắn ta đứng đúng chỗ cái hố sụp xuống hôm đó, nhưng cái hố này đã bị người ta phát hiện vào ngày hôm sau, người hầu nhà họ Tằng đến lấp hố lại.
“Phiền phức thật đấy!” Bóng đen vừa mở miệng đã lộ thân phận, là Đào Bằng.
Đào Bằng nhân lúc trời tối lén lút đến đây, trong tay hắn ta còn cầm cuốc, tìm đúng vị trí, rồi bắt đầu đào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây