Nông Môn Thần Đoán

Chương 17: Mở quán cơm

Chương Trước Chương Tiếp

“Căn nhà đó không tốn mấy lượng bạc, gạch bùn nhà mình tự làm được, gỗ thì lên núi đốn, chỉ tốn chút tiền thuê nhân công.” Mục Lâm nói.

“Mất bao lâu?”

“Tùy vào việc thuê bao nhiêu người. Chuyện này không cần gấp, đợi về làng tìm người, tìm hai người là đủ rồi, làm vội vài ngày là xong.” Mục Lâm trước đây cũng từng xây nhà cho người khác, nên biết rõ các bước cơ bản.

“Đất xây nhà không cần mua à?” Mục Thanh Ngạn chú ý đến điểm này.

“Không cần đâu, chưa từng nghe nói.” Mục Lâm lắc đầu.

“Đại ca đến nha môn hỏi xem, nếu được thì cứ mua.” Mục Thanh Ngạn cảm thấy nếu trước đây không có chuyện này, thì mua cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa Mục Lâm dù sao cũng là người của nha môn, nha môn chắc chắn sẽ không hét giá trên trời.

“Cần thiết sao? Chẳng phải là lãng phí tiền à?” Mục Lâm không hiểu.

“Cứ hỏi trước đã, nếu quá đắt thì thôi.” Đây cũng là tư duy của Mục Thanh Ngạn ở kiếp trước, đất đai không được nhà nước công nhận quyền sử dụng, thì luôn cảm thấy bất an.

Mục Lâm cảm thấy nhị đệ nhà mình có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.

Mục Uyển thì đang quan sát tình hình ở bến đò, còn đến hỏi han những người bán hàng rong khác, rồi âm thầm tính toán chi phí dựng quán,...

Nàng chợt nhìn về phía Mục Thanh Ngạn: “Xây nhà? Nhị đệ, đệ vẫn muốn xây nhà sao?”

Mục Lâm lúc này mới sực tỉnh: “Nhị đệ, cách nhà gần như vậy, thật sự không cần thiết. Chẳng lẽ đệ muốn ở lại đây? Ban ngày thì náo nhiệt, nhưng đến tối thuyền ít, người cũng ít, không an toàn lắm.”

Mục Thanh Ngạn cười nói: “Vậy đại ca phải xây nhà cho chắc chắn đấy.”

Mục Uyển càng nhíu mày: “Chuyện này vẫn nên về nhà bàn bạc lại.”

Nhà họ Mục có nhà có ruộng ở thôn Thanh Sơn, cả nhà đến bến đò ở là không thực tế, hơn nữa, như vậy thì phải xây nhiều phòng mới đủ chỗ ở, chi phí quá lớn. Nếu chỉ để Mục Thanh Ngạn ở lại, Mục Uyển tuyệt đối không yên tâm.

Kiếp trước sống một mình, quen tự mình quyết định, bây giờ làm đệ đệ của người khác, bị quản lý mọi thứ, dù có lý lẽ gì cũng không nói được. Mục Thanh Ngạn thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không ghét cảm giác này.

****

Tối hôm đó trở về, cả nhà bàn bạc về việc mở quán cơm ở bến đò.

Mục Văn Mục Võ vừa nghe thấy liền rất vui vẻ, giơ cả hai tay hai chân tán thành, Mục Tú thấy các ca ca vui vẻ, cũng bị xúi giục giơ tay. Mục Lâm cười hề hề, nhưng Mục Uyển biết, chỉ cần Mục Thanh Ngạn nói một tiếng, hắn ta lập tức sẽ tìm người đến xây dựng.

Mục Uyển chỉ đành bất lực từ bỏ: “Ta không phải là không đồng ý, mà ta lo lắng cho sức khỏe của đệ. Mở quán cơm không phải là nấu cơm ở nhà, một ngày không biết phải bận rộn bao lâu, thân thể của đệ…”

Mục Thanh Ngạn cười nói: “Đại tỷyên tâm, ta đã đi khám đại phu trong thành rồi, đại phu nói dạo này ta tẩm bổ rất tốt. Hơn nữa, cứ tĩnh dưỡng mãi cũng không tốt, lao động kết hợp nghỉ ngơi mới khỏe mạnh.”

“À, là vậy sao?” Mục Uyển không hiểu lao động kết hợp nghỉ ngơi là gì, nhưng đã là lời đại phu nói, chắc là không sai.

Chuyện đã quyết định, Mục Uyển không ngăn cản nữa, lập tức bắt đầu tính toán các khoản chi phí.

Mục Lâm hỏi: “Nhị đệ, quán cơm này đệ định xây mấy gian?”

Trong lòng Mục Lâm và Mục Uyển đều ngầm hiểu, tuy hiện tại vẫn chưa phân gia, nhưng bọn họ đều mặc định quán cơm sắp xây là của Mục Thanh Ngạn. Dù sao thì Mục Thanh Ngạn lớn lên ở nhà bọn họ, lý do cũng đặc biệt, hơn nữa, số bạc này vốn là kiếm được nhờ Mục Thanh Ngạn, hắn cũng lớn rồi, sau này quán cơm cũng là do hắn kinh doanh. Có nghề nghiệp ổn định rồi, một hai năm nữa cũng dễ cưới tức phụ.

“Ba gian là đủ rồi.” Đây cũng là vì cân nhắc đến chi phí.

Mục Lâm gật đầu: “Ba gian nhà, phía trước dựng lều. Lều thì đơn giản, một mình ta nửa ngày là làm xong, còn nhà cửa, tìm ba bốn người, làm nhanh, bốn năm ngày là xong. Gạch ngói gỗ xây nhà, gạch thì phải tốn chút tiền, mái nhà thì không cần lợp ngói, còn gỗ, phải lên núi đốn rồi đổi với nhà khác, gỗ mới đốn còn ẩm không dùng được.”

Mục Uyển tiếp lời: “Bây giờ thuê người xây nhà, một ngày hai ba mươi văn, quán cơm thì gấp, lại đúng lúc nông nhàn, giá cao, cho ba mươi văn đi. Thuê năm người, đại ca còn phải bận việc nha môn, không thể lúc nào cũng ở nhà trông nom được. Còn gỗ, ta hỏi Vương tẩu xem, nhà nàng ta có một ít gỗ, xem nàng ta có muốn đổi không. Gạch thì mua, mua loại chắc chắn, cũng không tốn bao nhiêu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)