Mục Võ lau xong bàn bếp, đang giặt khăn lau, không ngẩng đầu lên đáp: “Hơi xa, đi thuyền mất nửa canh giờ. Nhị ca muốn đến Vọng Phu Nhai sao? Chỗ đó chỉ có đá lớn, mấy cây cổ thụ, không có gì thú vị. Hơn nữa, đường lên núi rất dốc, nhị ca vẫn nên...”
Mục Võ tuy không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Hắn ta cho rằng với thân hình yếu ớt của Mục Thanh Ngạn, thì muốn trèo lên đỉnh núi rất khó.
Mục Thanh Ngạn nhịn xuống không phản bác, cười rồi về phòng ngủ trưa.
Hắn dựa vào dị năng để cải thiện cơ thể, khỏe hơn nguyên chủ rất nhiều. Nhưng sự thay đổi này phải từ từ, ví dụ như hắn không còn dễ bị bệnh, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn, nhưng không thể nào nhanh chóng từ một thiếu niên ốm yếu biến thành tráng hán vạm vỡ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây