Cố Minh Tuyên hơi giảm bi thương trong lòng, vô cùng tò mò mà nhìn về phía Triệu Linh Chi, khó hiểu hỏi: “Triệu cô nương, ngươi biết chỗ mà những tên thổ phỉ đó giấu tiền à?”
Triệu Linh Chi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt kia giống như một hồ nước xuân, ánh mắt lưu động: “Ta không biết giấu tiền ở chỗ nào. Nhưng mỗi lần bọn họ làm trò trước mặt mọi người, nâng cái rương nhỏ vào tầng hầm phía dưới sảnh Tụ Nghĩa. Đây là chuyện mọi người trại Hắc Vân đều biết, nhưng đồng thời cũng rất kỳ quái, tựa như nông gia chúng ta, có tiền, đều lén người khác giấu đi, sao lại làm trò trước mặt người khác giấu tiền chứ? Những thổ phỉ cường đạo đó lại không phải đồ ngốc, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Cố Tam nghe được Triệu Linh Chi phân tích: “Tướng quân, thuộc hạ cũng cảm thấy có lý. Lần này chúng ta chỉ bắt được Hắc Lão Đại, Hắc Lão Nhị, Hắc Lão Tứ, chứ không bắt được Hắc Lão Tam. Ba người kia biết là một đường chết, nói cái gì cũng không khai Hắc Lão Tam ra. Mặt khác, lúc bọn họ bị chém đầu, còn lớn tiếng kêu, Lão Tam, đông sơn tái khởi, báo thù cho bọn hắn.”
Cố Tứ cũng phụ họa: “Đúng vậy, tướng quân, lúc ba người kia bị chém đầu, xác thật đã nói như vậy. Muốn đông sơn tái khởi, nếu không có bạc, không thể được. Bởi vậy, sau khi nghe được Triệu cô nương phân tích, thuộc hạ cũng cảm thấy trại Hắc Vân hẳn là còn có một khoản bạc không bị điều tra ra.”
Tuy những người khác đã chết, nhưng đầu sỏ gây tội Hắc Lão Tam hại chết muội muội lại còn sống, khiến Cố Minh Tuyên phẫn hận không thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây