Triệu Chí Quang, Tôn Quảng Nguyên nhìn nguyên đám hơn hai mươi người còn cầm đại đao trường mâu, chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến bọn họ sợ hết hồn. Bọn họ bên này tính cả phu xe hộ viện nha dịch còn chưa tới hai mươi người, dù có liều mạng cũng không thể đánh lại nổi.
Nếu như giờ bọn họ bỏ đồ lại, hoặc chưa hoàn thành nhiệm vụ tặng quà, quay trở về cũng không có tốt đẹp gì.
Triệu Chí Quang cố gắng bình tĩnh, lớn tiếng mắng: “Không nhìn thấy chúng ta là quan sao? Các ngươi còn dám trắng trợn chặn đường cướp bóc, không sợ bị bắt lại hết sao?”
“Ha Ha … đám cướp phách lối ha ha cười lớn: “Nào tới bắt bọn ta đi, tới mà bắt ta này! Lão tử cũng chẳng sợ bị bắt!”
Ngô quản gia ổn định lại tinh thần, nói: “Ở đây ta có một trăm lượng bạc, coi như lộ phí, không biết các vị hảo hán có thể mở đường cho qua hay chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây