Kỹ năng điều khiển xe bò của Triệu Ngọc Khải rất tốt, cũng có thể là do con bò tính tình hiền lành, không vội vã hay chậm chạp, đi thong thả trên đường.
Triệu Linh Chi nhìn hai mươi miếng thịt và hai miếng vải đặt trên xe: “Nương, người kể cho chúng ta nghe về chuyện của nhà ông bà ngoại, được không?”
Vân Thị mỉm cười nói: “Thật ra, ông bà ngoại và cữu cữu của ngươi đều là những người lương thiện. Ta là con cả trong gia đình, cữu cữu của ngươi kém ta hai tuổi. Hắn đi kinh doanh trong thôn theo ông ngoại của ngươi, gia đình ta cũng biết muối dưa, gửi về quận để bán. Thu nhập của gia đình khá tốt. Tiểu cữu của ngươi học nghề và có thiên phú hơn ta. Tuy nhiên, vì là con trai thứ nên hắn không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình nên tiểu cữu của ngươi làm bếp cho một tửu lầu trong quận.”
Triệu Linh Chi sửng sốt: “Tiểu cữu của ta là đầu bếp của một tửu lầu trong quận?”
Vân Thị lắc đầu “Không phải là đầu bếp mà là phụ bếp, tuy có thiên phú nhưng trước kia chỉ học một chút từ đầu bếp trong làng là ông ngoại của ngươi, không tính là cái gì, cho nên chỉ là phụ bếp. Tiểu cữu của ngươi cần cù, ăn nói ngọt, tình cờ gặp được một đầu bếp có tay nghề tốt không có con cái nên muốn nhận một tên đồ đệ để có người dưỡng lão cho.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây