Thấy đại tôn nữ nhìn bà chằm chằm, Triệu lão thái cười khẽ: “Nhìn chằm chằm ta như thế làm gì? Trên mặt ta có nhọ à?”
Triệu Linh Chi lắc đầu, nhìn Triệu lão thái bằng ánh mắt chân thành: “Nãi nãi, ta phát hiện người là một người rất đúng mực.”
“Nha đầu này, ngươi rất thông minh, có thể nhìn ra phong cách làm việc của ta. Việc đối nhân xử thế, quả thực phải đúng mực. Dù không làm cho hoàn mỹ được, nhưng phải cố gắng hết sức làm cho thỏa đáng.” Triệu lão thái trả lời thấm thía : “Dù đối tốt với người khác, cũng phải để ý đúng mực. Không thể đối tốt với người khác vô duyên vô cớ, cũng không thể vô duyên vô cớ đối với người khác không tốt. Có câu nói rất hay, một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân. Cho người khác nhiều ân huệ, thực ra cũng không tốt, ngược lại là trao đổi bình đẳng đồng giá, mối quan hệ sinh ra mới lâu dài nhất.”
Triệu Linh Chi gật đầu, cười nói: “Nãi nãi, ta sẽ nhớ kỹ. Nhà chúng ta đúng lúc thiếu người, Chí Lượng thúc đúng lúc cần, thúc ấy càng cần công việc này hơn những người khác, vì vậy thúc ấy có thể càng tận tâm tận lực hơn những người khác.”
“Đúng, chính là như vậy. Đối với hai nhà đều là chuyện cực tốt, đương nhiên cũng sẽ có kết quả tốt.” Ánh mắt Triệu lão thái nhìn Triệu Linh Chi rất hiền lành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây