Triệu lão thái nhổ một ngụm, nhìn địa chủ Chu, Chu Lương Tài và Tống thị: “Ôi chao ơi, vừa thi đậu tú tài đã nghĩ tới việc nạp thiếp, ngươi đọc sách thánh hiền của môn tử nào đấy? Hơn nữa, quý là thiếp, đều là loại hạ tiện, quý chỗ nào?”
“Lão nương vẫn giữ câu nói kia, Linh Chi nhà ta không làm thiếp, đừng rêu rao cái danh báo ân để làm chuyện xấu xa như thế! Ngươi báo ân chỗ nào? Rõ là báo thù! Cháu gái nhà ta có ta thương, không cần người khác treo cái lý lẽ vì tốt cho Linh Chi mà tùy ý khinh rẻ Linh Chi nhà ta.”
“Vân thị, ngươi vào phòng lấy giấy hôn ước ra, hôm nay dù Chu gia ngươi không từ hôn, Triệu gia ta cũng từ hôn nhà ngươi. Năm đó lão đầu tử nhà ta cứu ngươi, là ngươi một hai đòi đính hôn báo ân. Hiện tại lão đầu tử nhà ta không còn, ta đã là người quản lý cái gia đình này. Bây giờ chúng ta không cần nhà ngươi báo ân, các ngươi cũng đừng có suốt ngày nhớ thương cháu gái của ta, ép buộc lôi kéo cháu gái nhà ta nhảy xuống hố lửa.”
Vân thị nghe thế, oán khí trong lòng trút được một ít: “Nương, ta đi ngay!”
Triệu Linh Chi vừa định nói chuyện thì bị Triệu lão thái túm ra sau: “Đứa nhỏ này, về nhà, tổ mẫu con hiểu hết!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây