“Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi bảo vệ tính mạng của ta.” Vẻ mặt Khưu Mai Hoa thản nhiên nói điều kiện.
“Ồ, thực ra ta không có hứng thú lắm với chuyện này, dù sao ngươi không thể giết ta được nữa.” Nếu không phải Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ ghê tởm còn không thể giết người mà nói, mới lười lãng phí thời gian trên người Khưu Mai Hoa.
Sau khi nói xong chuẩn bị đi xuống, Khưu Mai Hoa thấy thế sốt ruột: “Ta nói.”
“Chuyện này phải trách ngươi, nếu không vì ngươi, ta sẽ không bị… Bị… Bị tên vô lại trong thôn vũ nhục, chuyện này chỉ có ngươi biết, ngươi nói xem ta có nên hận ngươi hay không?” Đôi mắt của Khưu Mai Hoa trợn to như sắp lồi ra trừng Khưu Tiểu Ngư, trong mắt tràn ngập oán hận.
“Chuyện này đâu liên quan gì tới ta?” Khưu Tiểu Ngư không hiểu gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây