“Không có vấn đề gì lớn, có lẽ là huynh uống thuốc ta để lại cho huynh, lại dùng châm cứu khơi thông giúp huynh một chút, rất nhanh có thể đi đường như bình thường.” Khưu Tiểu Ngư ngửa đầu nói với Tiêu Lạc Trạch.
Tiêu Lạc Trạch vươn tay kéo người dậy, nắm lấy tay Khưu Tiểu Ngư không bỏ.
Sau đó lấy một bộ ngân châm trong không gian ra.
Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư sáng lên: “Không gian của huynh cũng theo tới ư?”
“Ừm, nếu không sao có thuốc của muội. Ngân châm này vốn tưởng rằng không dùng được, hiện giờ xem ra rất thích hợp.” Tiêu Lạc Trạch nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây