Ngay khi bọn họ có đủ loại suy đoán, Lưu Vân đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
“Các ngươi mau nhìn xem, đám sương mù kia biến mất rồi.”
Mọi người nhìn về phía con đường bọn họ từng đi qua, phát hiện đống sương mù thật sự chậm rãi biến mất, giống như là một cục bông bị thứ gì đó chậm rãi bóp nhỏ, sau đó dần biến mất.
Mà nơi sương mù vốn bao trùm lộ ra hoa cỏ chim thú, giống như chưa từng có nguy hiểm.
Khưu Tiểu Ngư đặc biệt đi nhìn một lát, phát hiện cho dù là thực vật hay động vật đều không có độc, thuận tay bắt mấy con thỏ trở về nướng ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây