“Ta đi ra ngoài nhìn xem.” Trương Viễn dụi mắt nói.
“Cẩn thận một chút, mang theo công cụ.” Lý Hương Lan vội vàng dặn dò, cũng nhanh chóng rời giường mặc y phục.
“Biết rồi.”
Trương Viễn cầm gậy lặng lẽ đi ra cửa, lúc này chân trời đã có chút tia sáng, tuy không thấy rõ lắm nhưng cũng có thể thấy rõ được bóng người.
“Người nào ở chỗ đó?” Ngay từ xa Trương Viễn đã kêu lên, tay nắm chặt gậy gỗ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây