Nhưng Vân Quốc rộng như vậy, luôn có chỗ hắn không quản được, đặc biệt là nhưng thành trấn xa xôi.
Biết, nhưng lại bất lực, đây mới là thống khổ nhất.
“Huynh ăn chưa?” Bởi vì cả ngày được Tiêu Mộc Trạch cho ăn, hiếm khi lương tâm của Khưu Tiểu Ngư trỗi dậy hỏi một câu.
“Ừm, ăn rồi.” Tiêu Mộc Trạch gật đầu.
Nghe Tiêu Mộc Trạch nói như thế, Khưu Tiểu Ngư không chút do dự cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây