Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Mãn Bảo xung phong nhận việc: “Cha, để con, ngũ ca lục ca chắc chắn không đánh lại tứ ca.”

Chu lão đầu liền lộ ra nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng cười nói: “Được, con đi, nếu tứ ca của con dám không nghe lời, con liền cầm gậy đánh hắn.”

Mãn Bảo vui vẻ giống như nhận được thánh chỉ, buổi tối đi ngủ sớm, còn hứa hẹn trong đầu với Khoa Khoa rằng ngày mai nhất định giúp nó tìm thực vật trước kia chưa từng tìm thấy, còn yêu cầu: “Ngươi nhất định phải chuẩn bị cho ta nhiều kẹo một chút, ta muốn mang đi bán.”

Hệ thống quả thực sầu não, thực vật Mãn Bảo ghi lại đều là loại cực kỳ phổ biến, hơn một năm không thấy hiệu quả, nó ngược lại phải dùng điểm tích lũy trước kia còn sót lại đổi kẹo cho nàng.

Không đổi không được, đây chính là một đứa bé, nếu không có kẹo treo phía trước, nàng sẽ không chịu chơi trò chơi này cùng nó.

Không sai, Mãn Bảo vẫn luôn coi đây là một trò chơi, chưa từng nghĩ tới dùng nó đạt tới đỉnh cao nhân sinh, thực hiện mục tiêu phi phàm gì.

Hơn một năm, hùng tâm tráng chí của hệ thống sớm bị mài mòn không còn, cũng may đã trói định kí chủ, cho dù không có năng lượng chống đỡ nó rời khỏi không gian này, trở về thế giới ban đầu, cũng có thể duy trì vận hành.

Đợi kí chủ lớn hơn một chút là tốt rồi.

Đây là hệ thống tự an ủi mình.

Không tốt nữa, kết quả xấu nhất cũng là khi kí chủ tử vong, đến lúc đó nó lại chọn một kí chủ có dã tâm lớn hơn là được.

Hệ thống len lén tính toán điểm tích lũy còn lại của mình, tính toán còn có thể đổi bao nhiêu kẹo cho nàng.

Mãn Bảo tự cho là đã hẹn xong với Khoa Khoa, lập tức kéo chăn nhỏ của mình đắp kín, nhắm mắt lại ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau gà vừa gáy không lâu, trong viện có âm thanh, Mãn Bảo trở mình, cọ mông nhỏ chui vào trong chăn ngủ tiếp.

Nhà nông trước giờ dậy sớm, cho dù thu hoạch vụ thu đã kết thúc, thì vẫn phải chỉnh lý đất đai.

Hơn nữa Chu Đại Lang, Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang đều nhận việc ở nhà Bạch địa chủ, bọn họ cũng phải ra cửa.

Đợi trong viện truyền đến tiếng “Gào gào” và tiếng đập, Mãn Bảo cũng dụi mắt bò dậy, nàng mặt đỏ bừng đi mở cửa sổ, nhìn thấy cha mình đang lôi tứ ca từ trong phòng ra, đá vào mông hắn ta một cước đuổi ra ngoài làm việc, nàng lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua đã hứa với Khoa Khoa.

Mãn Bảo không thèm ngủ nữa, lập tức bò xuống giường mặc y phục, lon ton chạy ra ngoài nói: “Tứ ca, huynh chờ muội, muội cùng đi với huynh.”

Tiền thị một tay túm lấy nàng, nói: “Không vội, rửa mặt cái đã.”

Bữa sáng không sớm như vậy, phải đợi đến khi mặt trời lên đến giữa không trung mới có ăn, Tiểu Tiền thị bảo tiểu cô tử đi rửa mặt, lại cho nàng uống một bát nước đun sôi, lúc này mới đi lấy một quả trứng gà khuấy tan cho nàng uống.

Mãn Bảo vẻ mặt ghét bỏ uống nước trứng gà, xoay người lập tức chạy đi đuổi theo tứ ca.

Mấy người Ngũ Lang đang đứng ở cửa chờ nàng, nước trứng gà sáng sớm là phúc lợi của Mãn Bảo, ngay cả Chu lão đầu và Tiền thị còn không có.

Nghe nói năm đó tiểu cô suýt chút nữa bệnh chết, phải dựa vào nước trứng gà mới sống lại, từ đó về sau nàng sẽ mặc định có một quả trứng gà, thiếu ai cũng sẽ không thiếu của nàng.

Trong nhà không nghĩ Chu Tứ Lang khai hoang khai ra được đất tốt gì, cho nên ngoại trừ đương sự Chu Tứ Lang ra, cũng chỉ phái một đám hài tử đi giúp hắn ta một tay.

Ví dụ như Ngũ Lang, Lục Lang, Đại Đầu và Đại Nha của đại phòng, còn có Nhị Nha và Nhị Đầu của nhị phòng.

Ngũ Lang năm nay mười bốn, Lục Lang mười hai, đều là thanh niên trai tráng, dùng lời trong thôn là đã có thể nói chuyện cưới xin, qua hai năm sẽ có thể tự sinh con trai mập mạp.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)