Mãn Bảo vui vẻ đồng ý.
Buổi tối còn ăn một bát cơm đầy, tranh với ngũ ca, lục ca và các cháu trai, cháu gái, ăn hết sạch đồ ăn.
Ngoại trừ mấy đứa chưa hiểu chuyện này, khẩu vị người lớn thật sự không tốt lắm, trong nhà vất vả mãi mới tích góp được một ít tiền, trong một đêm lại trở lại nghèo khó, tâm tình có thể tốt mới lạ.
Chu lão đầu xúc một đũa cơm, lần đầu tiên cảm thấy lương thực nghẹn ở cổ họng, lại ăn không nổi.
Vừa nghĩ tới mười lăm lượng bạc kia, tim ông liền co rút đau đớn, đau đến đỏ mắt, cuối cùng nhịn không được ném bát đi, đánh con trai một trận nữa mới coi như đỡ hơn.
Sau khi nhìn cha mình đánh lão tứ, mấy người Chu Đại Lang không tiện đánh theo, chỉ có thể mặt mày ủ rũ xúc cơm.
Tiền thị và các con dâu cùng ăn cháo loãng, hiện tại thu hoạch vụ thu đã qua, trong nhà ngoại trừ nam nhân, cũng chỉ có Mãn Bảo có thể ăn cơm khô, những người khác đều ăn cháo loãng, chỉ là cháo cũng khá đặc, ít nhất có thể làm người ta ăn no.
Nhưng Tiền thị đặt đũa xuống rồi nói: “Trong nhà một văn tiền cũng không có, ngày tháng như vậy sống thật bất an, từ ngày mai trở đi trong nhà không làm cơm khô, đều làm cháo loãng, vợ lão đại, sau này bỏ ít gạo một chút, sắp vào đông, qua đông còn có hai mùa xuân hạ nữa.”
Tiểu Tiền thị cúi đầu đồng ý.
Nhìn Mãn Bảo một cái, hỏi: “Vậy tiểu cô làm sao bây giờ, muội ấy thân thể yếu, cũng ăn cháo loãng sao?”
Tiền thị nhíu mày nói: “Ngày mai con mang theo sáu cân lương thực đến học đường, bảo lão đại đi cầu xin Trang tiên sinh, sau này Mãn Bảo ăn cơm trưa ở học đường, rau đều là mua ở ruộng rau nhà mình, sau này mỗi ngày con cắt thêm hai cây là được.”
Tiểu Tiền thị đồng ý, nhanh tay nhanh chân ăn xong cùng các đệ muội thu dọn chén đũa.
Mãn Bảo cảm thấy như vậy không tốt, hỏi: “Mẹ, vậy Đại Nha bọn họ thì sao?”
Tiền thị đưa tay sờ đầu nàng, mỉm cười nói: “Đại Nha bọn họ thân thể tốt, không cần ăn cơm khô, con thân thể kém, ăn nhiều một chút, nếu không sinh bệnh trong nhà còn phải bỏ tiền mua thuốc cho con.”
Đại Nha và Đại Đầu bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy, gia gia nãi nãi, cha mẹ từ nhỏ đã nói với bọn họ, tiểu cô thân thể không tốt, không cho phép bọn họ đẩy nàng, bắt nạt nàng, phải cho nàng ăn nhiều một chút, nuôi mập một chút sẽ không sinh bệnh.
Nếu không sinh bệnh sẽ phải tốn tiền mua thuốc, đến lúc đó bọn họ cũng không có tiền mua kẹo ăn.
Cho nên từ nhỏ không hề có ý kiến với việc tiểu cô cùng gia gia và phụ thân bọn họ ăn cơm khô, còn bọn họ uống cháo loãng.
Hơn nữa tiểu cô cũng rất tốt với bọn họ, tuổi nhỏ hơn bọn họ, nhưng luôn cho bọn họ ăn kẹo, bọn họ vẫn rất thích tiểu cô.
Cho nên lúc này nãi nãi vừa nhìn sang, bọn họ liền liên tục gật đầu, tỏ vẻ tiểu cô người ăn nhiều một chút, chúng con ở nhà ăn cháo loãng là được.
“Trong ruộng còn có chút bông lúa, quay đầu chúng ta đi tìm nướng ăn.”
“Không được, ngày mai chúng ta phải đi giúp tứ ca khai hoang.” Mãn Bảo nói: “Nhưng chúng ta có thể đi tìm quả dại ăn.”
Chu lão đầu nhìn về phía Mãn Bảo: “Khai hoang?”
Tiền thị nói: “Quên nói với mọi người, ngày mai để lão tứ đi khai hoang, nó nợ tiền trong nhà, cũng phải làm chút việc kiếm tiền.”
Chu lão đầu cũng không cho rằng khai hoang có thể kiếm được tiền gì, nhưng cũng tốt, miễn cho tiểu tử kia nhàn rỗi lại nghĩ đến chuyện đánh bạc, vẫn phải tìm chút việc cho hắn ta làm mới đúng.
Bởi vậy nói: “Lão ngũ, lão lục, ngày mai các con đi theo, nếu nó lười biếng thì đánh cho ta.”