Tiền thị rất nghi ngờ: “Khai hoang? Sao con lại nghĩ đến khai hoang vậy?”
Mãn Bảo nói: “Không phải thôn trưởng đại ca nói sao, nha môn cho chúng ta khai hoang, đất khai hoang ra đều là của chúng ta, ba năm đầu còn không thu thuế.”
Tiền thị vuốt ve đầu nàng nói: “Khai hoang nào có dễ dàng như vậy, hơn nữa lương thực trồng trên đất hoang có khi còn không đủ nộp thuế, các cháu trai của con còn nhỏ, đất trong nhà đủ trồng.”
“Vậy làm sao bây giờ, tứ ca phạm lỗi lớn như vậy, lại không thể đánh chết huynh ấy, nhỡ huynh ấy nhàn rỗi lại đi đánh bạc thì sao?”
Tiền thị suy tư, Tứ Lang làm sai chuyện lớn như vậy, nếu không phạt, các con trai và con dâu khác trong nhà khẳng định không phục, nhưng thật sự đánh người hỏng, bà không nỡ là một chuyện, quay đầu chữa trị vết thương còn cần tiền, đó mới thật sự là đau lòng.
Tiền thị nói: “Được, ngày mai sẽ để tứ ca của con xuống đất khai hoang.”
Mãn Bảo lúc này mới vui vẻ: “Con đi giám sát tứ ca.”
“Ta thấy con là muốn ra ngoài chơi thì có, trong đất nhiều rắn rết sâu bọ, con đừng đi theo quấy rối, để cháu trai lớn của con bọn chúng đi theo là được.”
Mãn Bảo: “Không muốn, con cũng muốn đi.”
Trước kia nàng cảm thấy nhà mình rất tốt, không thiếu ăn, không thiếu mặc, mỗi lần chợ phiên nàng đều có kẹo ăn, tuy là nàng không thích ăn kẹo lắm.
Cho nên trước kia nàng chỉ muốn nhận chữ mà thôi, nàng cảm thấy nhận chữ đọc sách làm nàng rất vui vẻ, mà Khoa Khoa không có sách cho nàng, chỉ có thể cho nàng kẹo.
Nàng ăn rồi, những viên kẹo kia tuy ngọt hơn kẹo nhị ca mang từ chợ về, nhưng nàng vẫn không thích ăn lắm.
Nhưng hiện tại nàng đã biết, hóa ra nhà mình vẫn rất nghèo, nàng phải kiếm tiền, nàng hiện tại còn nhỏ, không thể xuống đất làm việc, cũng không thể ra ngoài làm công, phương pháp kiếm tiền duy nhất chính là bán kẹo.
Nhưng vì nàng trước giờ lười, không đào rau cho Khoa Khoa, Khoa Khoa đã rất lâu không cho nàng ăn kẹo.
Đúng rồi, Khoa Khoa là thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, là mùa xuân năm ngoái nàng cuối cùng cũng học thuộc hoàn chỉnh [Thiên Tự Văn], Trang tiên sinh rất cảm động tự tay viết tặng một xấp [Thiên Tự Văn] văn cảo cho nàng.
Nàng vui vẻ ôm văn cảo chạy về nhà, sau đó vừa về đến nhà Khoa Khoa liền xuất hiện, nó nói nó là phân nhánh của bách khoa quán, chủ quản khoa sinh vật, là thất lạc ở nơi này ngoài ý muốn.
Nó cần thu thập rất nhiều chủng loại sinh vật, để đổi lấy năng lượng rời đi ở trong bách khoa quán.
Lúc đầu Mãn Bảo không hiểu, chỉ coi mình có một người bạn, nàng rất vui vẻ nói với mẹ.
Chỉ là Tiền thị coi nàng là trẻ con nằm mơ, dỗ dành nàng một trận.
Mãn Bảo rất thông minh, dần dần hiểu ra người khác không nhìn thấy, cũng không nghe được Khoa Khoa, cho nên nàng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ coi người bạn này chỉ có mình mình nhìn thấy, nghe thấy.
Khoa Khoa vẫn luôn xin nàng thu thập nhiều thực vật hơn, nhưng Mãn Bảo đào hết rau trong vườn rau cho nó cất giữ rồi, ngay cả cỏ bên ngoài nhà cũng đào luôn, chỗ quá xa đi rất mệt, nàng không muốn đi chút nào.
Vì bằng hữu, nàng miễn cưỡng đi tìm một chút cỏ dại chưa từng thấy cho Khoa Khoa, nhưng người trong nhà vẫn không yên tâm cho nàng chạy bên ngoài, bình thường cháu trai, cháu gái có thể ra ngoài chơi, nàng lại luôn bị đại tẩu mang theo.
Nhiều nhất chỉ có thể chơi trong thôn, tuyệt đối không thể ra khỏi thôn, càng đừng nói đến trong ruộng.
Mãn Bảo quấn lấy mẹ, suýt chút nữa lăn lộn trên đất, Tiền thị hôm nay thân tâm mệt mỏi, thấy con gái như vậy, nghĩ nàng cũng không còn nhỏ, chính là thời điểm hiếu động nhất, không đành lòng luôn câu thúc nàng, nên miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, đi đi, đi đi, chỉ là con phải nghe lời ngũ lang, lục lang, không được chạy loạn, cũng không được phơi nắng quá lâu, biết không?”