Chu Đại Lang không dừng lại, nắm đấm như mưa rơi xuống mặt hắn ta, nghiến răng hỏi: “Có phải tiền đồng không, có phải tiền đồng không?”
Chu Tứ Lang khóc cha gọi mẹ: “Là tiền đồng mà đại ca, chính là tiền đồng, bọn chúng lừa mọi người, bọn chúng chính là lừa mọi người.”
Đám côn đồ thấy Chu Đại Lang đánh thật, Chu Tứ Lang bị đánh thê thảm, không khỏi chột dạ, thu lại khối bạc vụn, gật đầu nói: “Thôi được, tiền đồng thì tiền đồng đi.”
Nói xong xoay người định đi ngay.
Chu Nhị Lang chắn trước mặt bọn chúng, hỏi: “Giấy nợ đâu?”
Đám côn đồ bĩu môi, đưa giấy nợ cho hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: “Nhà như các ngươi, không đánh bạc nổi đâu, tốt nhất là trông chừng huynh đệ nhà mình, nếu không lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy. Trên đời này, không ít người vì cờ bạc mà tan cửa nát nhà đâu.”
Mấy huynh đệ nhà họ Chu đều không thiện cảm nhìn về phía Chu Tứ Lang.
Chu Tứ Lang co rúm trên mặt đất, nhìn thấy ánh mắt của các ca ca, cúi đầu ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn.
Đám côn đồ cuối cùng cũng đi.
Chu lão đầu và con trai cả cười gượng tiễn thôn dân đi, cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ, nhất là thôn trưởng, liên tục nói tìm thời gian muốn mời ông ấy ăn một bữa cơm.
Đợi tiễn người đi, Chu lão đầu lập tức bảo Chu Tiểu Lục đóng cửa, xoay người cầm đòn gánh tiếp tục đánh con trai.
Tiền thị sợ con gái út bị dọa, sớm mang nàng về phòng, chỉ là không mấy hiệu quả, bởi vì đứa nhỏ này xỏ giày liền leo lên giường của mình, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn cha nàng đánh tứ ca của nàng, nhìn đến say sưa.
Tiền thị thân thể không tốt, giày vò một phen, vừa đau lòng vừa mệt mỏi, cũng không ngăn con gái, bảo ba con dâu đi phòng bếp làm chút đồ ăn, từ sáng đến giờ, bọn họ một hạt cơm cũng chưa ăn, người lớn chịu được, mấy đứa nhỏ không chịu được.
Đợi thu xếp xong, lập tức gọi con gái út lại, đeo cái khóa bạc kia cho nàng, nói: “Không phải đã bảo con đừng tháo ra sao? Đây là cha mẹ cho con dùng để trấn mệnh, sau này không được tháo ra, biết không?”
Mãn Bảo khó chịu nói: “Đeo không thoải mái.”
Tiền thị nghĩ nghĩ nói: “Buổi tối có thể không đeo, nhưng ban ngày nhất định phải đeo.”
Mãn Bảo bất đắc dĩ đồng ý, thấy mẹ nàng vẻ mặt buồn rầu, lập tức hỏi: “Mẹ, tứ ca làm sao bây giờ?”
“Không quản nó, để cha con đánh nó, cuộc sống mới tốt lên được mấy năm, nó đã học đi đánh bạc, đồ phá gia, đánh chết đáng đời.”
Mãn Bảo nói: “Nếu đánh chết, còn không bằng để người của sòng bạc đánh chết, chúng ta còn tiết kiệm được tiền.”
Tiền thị nghẹn lời, nói: “Con cái đứa nhỏ này, cái miệng này cứ như cha con, một chút cũng không tha người.”
“Hả, cha con lợi hại như vậy sao?”
Tiền thị không trả lời vấn đề này của nàng, mà nói: “Vậy cũng phải đánh, không đánh không nhớ lâu, sau này lại tái phạm, trong nhà lấy đâu ra tiền cho nó phá?”
“Tứ ca nhớ ăn không nhớ đánh, đánh tàn phế cũng vô dụng, trừ phi đánh gãy chân huynh ấy để huynh ấy không đi được.”
“Vậy không được, sau này chúng ta còn phải nuôi nó nữa.” Tiền thị cũng sợ Chu lão đầu đánh phế con trai, thở dài một tiếng, hô ra ngoài cửa sổ: “Được rồi, đánh tàn phế còn phải tốn tiền thuốc, trong nhà một văn tiền cũng không có.”
Tiếng bốp bốp bên ngoài lập tức từ từ nhỏ dần, Chu lão đầu giận không kiềm chế trừng mắt nhìn con trai này, đá hắn ta một cước rồi bảo lão đại và lão nhị đem người kéo về phòng.
Mãn Bảo thì ở trong phòng nói với mẹ: “Mẹ, con có một chủ kiến hay, vừa có thể phạt huynh ấy, lại không tốn tiền trong nhà.”
“Chủ kiến gì?”
“Để tứ ca đi khai hoang đi, sau đó để huynh ấy ở trên đất hoang trồng trọt, tiền kiếm được đem về trả trong nhà và các ca ca, tẩu tử, huynh ấy còn nợ gia đình và các ca ca, tẩu tử mười lăm lượng bạc đó.”