Lại ví dụ như tam phòng, lão tam làm việc không tiếc sức lực, quản sự của nhà Bạch địa chủ thích dùng hắn ta nhất, phàm là có việc gì đều gọi hắn ta, cho nên hắn ta cũng có thể kiếm chút ít.
Còn lại ba con trai nhỏ, lão tứ không mong chờ gì, đang nằm sấp trên mặt đất kia, lão ngũ và lão lục đều còn nhỏ, có chút tiền không bị mẹ dỗ đi, thì cũng là bị muội muội dỗ đi, không thì chính là xin nhị ca đi chợ mua kẹo, có khi lục hết y phục cũng không có nổi hai văn tiền.
Nên Tiền thị không lục soát bọn họ.
Con dâu ba nhà rất nhanh lấy tiền riêng của mình ra, gom lại, không đủ, còn thiếu hai xâu tiền.
Tiền thị lại nhìn về phía chồng và mấy con trai.
Tiểu Tiền thị là người đầu tiên không chịu nổi, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi nói: “Mẹ chồng à, thật sự hết rồi, chúng con lấy hết tiền dự bị mua bánh ngọt trung thu cho nhà mẹ đẻ ra, đây là muốn phá gia mà!”
Tiền thị tức giận vỗ nàng ấy: “Con khóc cái gì, lão nương còn chưa chết đâu, năm mất mùa đều vượt qua, còn sợ hai trăm văn này?”
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, lon ton chạy về phòng chính, tìm một cái khoá bạc từ trong hộp bảo bối của mình, lấy ra đưa cho Tiền thị: “Mẹ, dùng cái này của con.”
Sắc mặt Tiền thị đại biến, lập tức giật đem khóa bạc lại bỏ vào trong ngực cất kỹ, giận dữ nói: “Thứ này không thể cho, đây là... đây là cha mẹ làm cho con, đạo sĩ nói mệnh con quý, phải có đồ vật trấn áp, đây là dùng để trấn mệnh của con.”
Chu lão đầu cũng nói: “Không thể cho.”
Thanh niên cầm đầu cười nhạo: “Hóa ra một cái khóa trường mệnh còn nặng hơn mạng con trai của các người, ta nói chứ, rốt cuộc các người có đưa hay không, mắt thấy đã là giờ Thân rồi, chúng ta còn phải về huyện thành, không về kịp các người phụ trách ăn ở một đêm nhé?”
Tên sau lưng hắn ta lập tức động thủ, bắt đầu lật đá lung tung trong sân: “Mau đưa tiền, nợ tiền trả tiền là thiên kinh địa nghĩa.”
Người của sòng bạc đến cửa trước giờ đều không chừa một ngọn cỏ, Chu Đại Lang sao có thể cho phép bọn chúng đi lục soát trong nhà, vội vàng ngăn cản.
Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang cũng không ấn Chu Tứ Lang nữa, vội vàng đến giúp đại ca.
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang cũng nhiệt huyết sôi trào theo các ca ca tiến lên, người dân Thất Lý thôn đương nhiên không thể thấy người trong thôn bị bắt nạt, cũng nhao nhao tiến lên giằng co.
Còn phải nói, đám côn đồ cũng là lần đầu tiên thấy nhà con bạc nhiều huynh đệ như vậy, thấy thôn dân vây quanh bọn chúng, cũng không dám quá phận, chỉ là làm bộ làm tịch ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, nhưng lửa giận vẫn nhịn không được bốc lên hừng hực.
Thôn trưởng thấy thế thở dài một tiếng, ngăn mọi người lại nói: “Thôi được rồi, không phải chỉ thiếu hai trăm văn thôi sao, Kim thúc, ta cho nhà thúc mượn trước, sau này nhớ trả ta là được.”
Nói xong bảo con trai về nhà lấy tiền.
Tiền gom góp đông tây như vậy chất đầy hộp, trừ hai khối bạc vụn kia ra toàn bộ là tiền đồng, đám côn đồ cũng không chê, trực tiếp kiểm đếm xong nhét tiền đồng vào túi đeo lên.
Chỉ là cuối cùng ném ném khối bạc vụn nói: “Bạc này đổi thành tiền đồng không chỉ có số này, các ngươi hẳn là cũng biết, ở trong tiền trang, một lượng bạc này hiện tại có thể đổi được mười hai xâu tiền, cho nên...”
Chu Đại Lang trực tiếp tiến lên đá Chu Tứ Lang một cước, hỏi: “Ngươi đánh bạc là tiền đồng hay là bạc?”
“Tiền đồng, là tiền đồng.”
Chu Đại Lang trực tiếp đấm hắn ta, giận hỏi: “Là tiền đồng sao, là tiền đồng sao?”
Chu Tứ Lang mặt mày xanh tím, nước mũi chảy ròng ròng liên tục kêu thảm thiết: “Là tiền đồng, chính là tiền đồng.”