Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Mà trong viện còn có mười mấy người lạ mặt đứng đấy, người cầm đầu sắc mặt khó coi, cắt ngang tiếng quát giận dữ của Chu lão đầu nói: “Chu lão gia, dù ông có đánh chết thằng con này của ông, hôm nay cũng phải trả tiền cho ta, nếu không huynh đệ chúng ta vượt núi băng đèo tới đây chẳng phải uổng công một chuyến?”

Mãn Bảo trực tiếp giãy dụa từ trong lòng Tiểu Tiền thị xuống, chạy đến bên cạnh cha, nhìn tứ ca không nên thân này của mình, lại nhìn đám người vây xem xung quanh, cau mày nhỏ hỏi: “Cha, tứ ca thua bao nhiêu tiền?”

Thanh niên cầm đầu kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, “Ơ” một tiếng nói: “Chu lão gia, con gái này của ông xinh xắn đó, nếu trong nhà không có tiền, vậy thì lấy con gán nợ cũng được, tuy hơi nhỏ, nhưng chúng ta không ngại.”

Chu lão đầu tức giận vô cùng, trực tiếp đẩy con gái ra sau lưng, giận dữ nói: “Các ngươi muốn người thì kéo súc sinh này đi, nó nợ tiền nó tự trả.”

Chu Tứ Lang gào khóc, kêu lớn: “Cha, cha, cha cứu con đi cha, con thật sự không dám nữa, con không dám nữa, người mà để bọn chúng kéo con đi, bọn chúng sẽ đánh chết con, sẽ đánh chết con thật mất.”

Thanh niên cầm đầu liếc Chu lão đầu một cái, cười nhạo một tiếng, trực tiếp đưa chân giẫm lên tay Chu Tứ Lang nghiền qua nghiền lại, Chu Tứ Lang kêu thảm thiết.

Thấy sắc mặt Chu lão đầu càng thêm tái mét và trắng bệch, hắn ta hài lòng cười: “Không phải chỉ có mười lăm lượng bạc thôi sao? Nhìn nhà các ngươi mới xây này, cũng không giống như không có tiền nhỉ, không được nữa thì còn nhiều nha đầu như vậy, tùy tiện bán cho ta hai đứa là được, nhưng ta nói trước, hiện tại nha đầu không đáng giá, phải có con gái nhỏ của ông ở trong đó mới được, nếu không những nha đầu khác, cũng chỉ ba năm lượng, không đủ bốn đứa là không thể thanh toán nợ.”

Lời này vừa nói ra, dọa cho Tiểu Tiền thị và Phùng thị kéo con gái của mình ra sau, trong nhà chỉ có hai người bọn họ có con gái.

Chu lão đầu tức giận đến tay chân run rẩy, Chu Tứ Lang cũng vừa kinh vừa sợ, suýt chút nữa không nhịn được tè ra quần, hắn ta chỉ có thể dùng một tay không bị giẫm lấy nắm lấy vạt áo của cha già, cầu xin: “Cha, cha, cha cứu con đi, cứu con đi, con thật sự không dám nữa, không dám nữa...”

Chu Nhị Lang đang đè hắn ta nhịn không được đưa tay đánh hắn ta, ngày tháng trong nhà mới tốt hơn được bao lâu, lại bị hắn ta phá hỏng hết.

Mà hắn có hai con gái, nếu thật sự phải bán con...

Chu Nhị Lang nghĩ đến đây, đánh hắn ta càng mạnh hơn: “Này thì không nghe lời, này thì không nghe lời.”

Chu Tứ Lang ôm đầu cầu xin tha thứ.

Mãn Bảo nhìn, khóe miệng mím chặt, xoay người nhìn ba cháu gái của mình, rồi xoay người chạy vào trong nhà.

Mẹ nàng, Tiền thị, đang dựa vào giường vuốt ngực, lục ca đang lo lắng đỡ bà.

Thân thể mẹ nàng vẫn luôn không tốt, hiện tại có lẽ là bị dọa sợ.

Mãn Bảo chạy tới, hỏi: “Mẹ, nhà ta có bao nhiêu tiền?”

Tiền thị mở mắt nhìn con gái nhỏ, nhịn không được lau nước mắt: “Con hỏi cái này làm gì?”

“Tiền có đủ trả nợ không?”

Tiền thị khóc nói: “Đồ trời đánh, lúc đầu sinh ra tứ ca của con ta nên dìm chết cho rồi, trong nhà tính toán hết cũng còn thiếu bốn năm lượng.”

Mãn Bảo hỏi: “Vậy để bọn họ kéo tứ ca đi sao?”

“Bọn họ từ xa vượt núi mà đến, nếu không đưa một văn tiền, chưa ra khỏi cửa thôn bọn họ có thể đánh chết tứ ca của con rồi, chẳng lẽ chúng ta còn nhẫn tâm nhìn nó đi chết sao?”

Đạo lý này Tiền thị hiểu, Chu lão đầu càng không thể không hiểu, hiện tại chỉ là không nỡ mà thôi.

Mãn Bảo vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh: “Không thể bán cháu gái.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)