Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Tiểu Tiền thị vác giỏ tre, rón rén đến cửa phòng bếp của học đường, nhẹ nhàng bế tiểu cô tử trong giỏ ra, đặt lên ngưỡng cửa, khẽ dặn: “Mãn Bảo, muội ngồi đây nhé, đại tẩu đi nấu cơm, lát nữa sẽ đưa muội về.”

Mãn Bảo ngoan ngoãn gật đầu, đợi tẩu tử quay lưng vào bếp, rồi lẹ làng nhón đôi chân ngắn cũn chạy về phía phòng học bên cạnh.

Trong phòng, đám trẻ đang được tiên sinh hướng dẫn đọc [Thiên Tự Văn], Mãn Bảo quen đường, kéo một tảng đá đặt dưới cửa sổ, rồi thoăn thoắt trèo lên, thò đầu vào trong, đôi mắt sáng long lanh như sao dán chặt vào bên trong.

Bạch Nhị Lang ngồi cách cửa sổ không xa, vừa lắc lư đầu vừa nhận ra ánh mắt Mãn Bảo, liền lén quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng một cái.

Mãn Bảo không chịu thua, trừng lại, còn làm mặt quỷ trêu ngươi.

Bạch Nhị Lang giận dữ trợn tròn mắt, đúng lúc tiên sinh đi qua, nhẹ nhàng vỗ vào đầu hắn, trách: “Tập trung một chút.”

Mãn Bảo thấy vậy không nhịn được cười, vô cùng thích thú, thấy tiên sinh nhìn sang, còn nghịch ngợm nháy mắt với ông.

Tiên sinh râu tóc bạc phơ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, không quản nàng, mặc kệ nàng ghé vào cửa sổ nghe bọn họ đọc sách.

Tiên sinh cất giọng: “Hôm nay chúng ta học đoạn cuối của [Thiên Tự Văn], Mao Thi thục tư, công tần nghiên tiếu, niên thỉ mỗi thôi, hi huy lãng diệu,... Cô lậu quả văn, ngu mông đẳng tiếu, vị ngữ trợ giả, yên tai hồ dã.”

Học sinh ê a đọc theo, Mãn Bảo đứng ngoài cửa sổ cũng líu lo bằng giọng sữa non, âm thanh còn khá lớn, học sinh trong phòng học đều đã quen, lắc lư đầu đọc theo tiên sinh.

Mãn Bảo từ khi bập bẹ tập nói đã theo đọc [Thiên Tự Văn], đã sớm thuộc lòng bài văn này, thấy tiên sinh đặt sách xuống để đám trẻ tự mình lặp lại, còn mình thì đi đến bên đám hài tử lớn tuổi hơn dạy những thứ khác, Mãn Bảo lập tức nhảy xuống tảng đá, chạy vào chỗ ở của tiên sinh.

Đợi tiên sinh tuyên bố tan học, đi đến chỗ ở bên cạnh, đã thấy Mãn Bảo đã kéo chổi quét dọn trước cửa một lượt, còn ngồi bệt trên đất thu dọn những bản thảo ông vứt đi.

Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo mừng rỡ đem bản thảo đã thu dọn xong cho ông xem: “Tiên sinh xem, mặt sau của những tờ này đều có thể dùng được ạ.”

“Đây là ta viết bát cổ văn (văn thi cử) bị hỏng, nếu con thích thì cứ cầm về.”

Mãn Bảo lắc đầu: “Mặt sau có thể dùng để luyện chữ, tiên sinh, ngài cứ dùng để luyện chữ trước, đợi mặt sau cũng kín chữ rồi con mới mang về.”

Tiên sinh không lay chuyển được nàng, đành phải nhận lấy bản thảo đặt lên bàn, chỉ vào một xấp bản thảo đã kín chữ khác nói: “Chỗ này con cầm về đi, nếu có chữ nào không hiểu thì cứ đến hỏi ta.”

Mãn Bảo vui vẻ nhận lời, nhét xấp giấy này gấp gọn vào trong ngực, hớn hở nhảy chân sáo đi phòng bếp tìm đại tẩu.

Tiểu Tiền thị đã nấu xong đồ ăn, đang múc cơm cho đám trẻ.

Mãn Bảo lén vào phòng bếp, chào hỏi tẩu tử một tiếng, rồi bưng đồ ăn của tiên sinh đưa cho ông.

Tiên sinh chỉ vào chiếc chiếu trải đối diện nói: “Con cũng ngồi xuống dùng bữa luôn đi.”

Mãn Bảo lắc đầu: “Một lát nữa con sẽ ăn ở phòng bếp, đây là của tiên sinh, tiên sinh ăn đi ạ.”

Tiên sinh cũng không ép, gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng nàng, Mãn Bảo vui vẻ ăn, nhưng ở đây không ngồi yên, chơi một hồi liền chạy ra ngoài.

Tiên sinh bật cười, lắc đầu, không gọi nàng.

Mãn Bảo chạy đến phòng bếp, Tiểu Tiền thị nhìn thấy nàng liền cạo sạch chút cơm cháy còn sót lại dưới đáy nồi đặt vào bát cho nàng.

Mãn Bảo ngoan ngoãn cầm cơm cháy nhét vào miệng, còn bẻ một miếng nhét vào miệng tẩu tử, Tiểu Tiền thị mặt mày rạng rỡ, vừa ăn vừa đẩy: “Muội ăn đi, muội ăn đi, cũng chẳng có bao nhiêu.”

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)